Blog chia sẻ

Chia sẻ kiến thức, tâm sự tình yêu, cuộc sống

Dịch vụ Seo chuyên nghiệp

Dịch vụ Seo LMT đảm bảo đưa từ khóa lên top google, quảng cáo thương hiệu, tìm kiếm khách hàng tiềm năng

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Cảm thấy cô đơn trong chính cuộc tình của mình

Đôi khi, ta cô đơn trong chính cuộc tình của mình, cứ ngỡ rằng yêu đậm sâu, cứ ngỡ rằng yêu lâu và hiểu thấu, kỳ thực, thời gian dài không làm cho hai người gần nhau thêm được, hiểu nhau thêm được.

Vốn dĩ, chúng ta vẫn là hai cá thể tách biệt, cớ làm sao phải yêu cầu ngươi còn lại hiểu thấu tâm tư hay suy nghĩ của mình? Sự giống nhau vì tính cách hay suy nghĩ, âu chỉ do thời gian và thói quen để rồi tự hoan hỉ với cái suy nghĩ " chúng tôi là một" " chúng tôi hiểu nhau lắm đấy".

Thực ra, ta cũng không thể hiểu nổi chính mình. Vậy có gì đảm bảo người kia sẽ hiểu?

Đôi lúc, ta bất lực với cuộc đời này với những sóng gió mà nó đem lại. Bất kỳ ai trong cuộc đời cũng hơn một lần đối diện với khó khăn, chỉ khác ở cách nhìn nhận.

Ta không dễ quên, nghĩ ít đi hay có thể bơ mọi thứ đi để sống.

Ta luôn lo lắng về tương lai, về viễn cảnh mãi mãi không có kết cục như mình muốn. Những âu lo đó ta gói ghém lại. Không nói ra. Nhất định. Nói không được, mà giấu đi cảm giác chẳng an lành.

Phải chăng thế mà ta vẫn thấy cô đơn trong cuộc tình của chính mình. Bởi trái tim này quá nhạy cảm, người biết suy nghĩ sâu sắc đôi khi thừa thãi.

Có những lúc, ta cứ đối diện với nỗi buồn một cách vô cớ. Chẳng thể nào mỉm cười, chẳng thể nào đủ sức để đưa tay nắm lấy một bàn tay đang đợi sẵn.

Thật vô lý bởi đôi khi ta không cần những thứ phải nói ra bằng lời, diễn tả bằng cảm xúc hay phải phơi bày mọi thứ. Thứ ta cần, đơn giản là cái thứ cảm giác không phải xa lạ, không phải vô vàn cảm xúc mà bất kỳ ai cũng có thể đem đến, không phải bất cứ câu nói mà ai cũng có thể thốt ra. Im lặng cũng được. Nhưng thấu hiểu. Hiểu được nỗi đau, hiểu được âu lo, hiểu được cả ngàn sóng gió có thể ùa đến bất cứ lúc nào. Hiểu để mà thương, mà yêu. Miễn không như là người dưng. Có thể vội vã dăm ba câu, nói hai lời rồi biến mất chẳng đọng lại chút tàn dù là rơi rớt.

Ta cô đơn bởi lẽ, dù đang bước chung đường, nhưng đâu cần những lối đi được lập trình sẵn, càng không thiết tha với những mối quan tâm chỉ như là trách nhiệm. Tuyệt nhiên không muốn nhận về sự đối xử giống – y – như – bao – người – có – thể - đối – xử. Sự giống nhau khiến ta tuyệt vọng.

Người dưng, cũng có thể an ủi, vỗ về, cũng có thể chở che, cũng có thể yêu thương.

Nhưng người dưng, rồi vội vã cũng quên. Cũng giống như bao người dưng khác.

Cô đơn, rồi cô đơn mãi. Ta cần một sự thiết tha, một nơi vỗ về, một bờ vai mà không thể nào tìm thấy ở đâu khác trên đời này. Không có thể có cảm giác thứ hai, người thứ hai. Người dưng thì nhiều, nhưng người duy nhất chỉ có một.

Vì thế, khi yêu, đừng đối xử - như – một – người – dưng.


Sưu tầm

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

Đại học không phải là con đường lập nghiệp duy nhất

“Nam sinh tự thiêu vì... trượt Đại học”...
“Một học sinh nhảy cầu vì... rớt Đại học”
“Trượt Đại học, tôi không muốn sống!”
....
Đọc những bài báo, những lời chia sẻ xung quanh vấn đề này khiến tôi không thể không suy nghĩ. Đại học là gì mà khiến nhiều bạn trẻ từ bỏ tương lai của mình đến vậy? Nó có thực sự là duy nhất làm nên cuộc đời của bạn? Liệu các bạn có nâng nó lên trên mức quan trọng quá không?



Vào Đại học là ước mơ chính đáng

Có thể nói, nước ta là một nước có truyền thống tôn sư trọng đạo, coi trọng người thực học, thực tài và bằng cấp là một trong những bằng chứng thể hiện điều đó. Chính vì thế những người có học vị cử nhân trở lên thường có nhiều cơ hội việc làm hơn, dễ dàng thành công hơn trong cuộc sống. Vì vậy, học Đại học là ước muốn của hầu hết các bậc làm cha, làm mẹ. Ước mơ tốt nghiệp Đại học để có cuộc sống tốt hơn vẫn là ước muốn cao đẹp và đáng trân trọng của thế hệ trẻ.

Nhưng không phải con đường duy nhất để thành công

Tuy nhiên, nếu hỏi rằng Đại học có phải con đường duy nhất để lập thân lập nghiệp không, tôi có thể tự tin trả lời với bạn rằng: KHÔNG!

Bạn hoàn toàn có thể thành công trong sự nghiệp mà không cần bằng Đại học. Sự thành công trên ghế nhà trường (tức chuyện học hành) không đảm bảo cho sự thành công trong sự nghiệp. Nói cách khác, không phải cứ học giỏi, bằng cấp cao là sẽ thành công trong công việc, sự nghiệp. Điều này, bạn hoàn toàn có thể thấy ngoài thực tế rằng có rất nhiều người đậu Đại học, có bằng cấp, học lực tốt nhưng vẫn khó xin việc, khi đi làm thì lại rất chật vật với công việc và mức thu nhập không cao. Bên cạnh đó, bạn cũng có thể thấy hàng trăm, hàng ngàn tỉ phú, triệu phú, những vị giám đốc không có bằng Đại học, thậm chí là trình độ học vấn rất thấp trên khắp thế giới cũng như ngay ở Việt Nam nhưng đã thành công. 

Ví như như các nhà văn như Nam Cao, Tô Hoài,... đều chưa qua một trường Đại học nào nhưng vẫn là nhà văn nổi tiếng. Những tác phẩm, những thành công của họ khiến bao nhà văn có học hàm, học vị phải mơ ước và lấy đó làm mục tiêu phấn đấu. Ông Đoàn Nguyên Đức (Bầu Đức) sau 4 lần thi Đại học không đỗ, ông nhận ra rằng có nhiều con đường để thành công. "Con đường học vấn không mỉm cười với mình thì nên chọn con đường khác. Mọi con sông đều dẫn ra biển lớn, mọi con đường đều chia ra những lối rẽ riêng” và thế là ông chọn cho mình một con đường riêng, không qua trường học mà qua trường đời để giờ đây người ta biết đến ông là một tỷ phú, là chủ của tập đoàn kinh doanh và sản xuất gỗ đá lớn nhất cả nước – tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai. Hay một tấm gương sáng hơn nữa mà chúng ta cũng cần nhắc đến và noi gương, đó là Bill Gates. Năm 20 tuổi, Bill Gates đã từ giã giảng đường Đại học Havard, bắt tay vào việc viết những dòng mã lệnh cho hệ điều hành đầu tiên trên máy tính. Dù không có tấm bằng Đại học trong tay, Bill Gates vẫn trở thành người đồng sáng lập, chủ tịch tập đoàn và kiến trúc sư trưởng của tập đoàn Microsoft nổi tiếng, đồng thời là một trong những người giàu nhất thế giới.

Như vậy, trong thực tế, có nhiều người không được đào tạo qua trường lớp Đại học hoặc sự nghiệp học hành còn dang dở nhưng họ vẫn trở thành người thành công, vẫn là trở thành mục tiêu phấn đấu của nhiều người mà trong tay có rất nhiều bằng Đại học.

Thành công không phải do sách vở mà do chính bản thân bạn

Đối với người xưa, để lập thân, lập nghiệp, người ta chủ yếu dựa vào lập công hoặc thi cử. Ngày nay, thế hệ trẻ vẫn có thể lập thân, lập nghiệp bằng con đường truyền thống của thế hệ cha anh nhưng bên cạnh đó, với nền kinh tế mở cửa, cơ chế độc lập,... con đường lập thân, lập nghiệp của thế hệ trẻ còn rộng mở và nhiều khả năng. Bạn có thể đi học nghề, có thể kinh doanh hay thậm chí có thể đi làm công nhân,... Chỉ cần bạn xác định mục tiêu, liên tục làm mới mình và có những chiến lược đúng đắn, ai nói rằng bạn không thể thành công?

Thêm nữa, trượt Đại học hay học hành kém cỏi không có nghĩa là bạn cũng kém cỏi. Mỗi một con người có một tố chất riêng và một trong những tố chất đó là có phù hợp với con đường học hành hay không? Người nào có tố chất dễ thành công trong học hành, họ có thể trở thành nhà khoa bảng, nhiều bằng cấp; bạn không có tố chất học hành, bạn có thể làm doanh nhân và đi thuê những người có bằng cấp về làm việc cho mình.

Tạm kết

"Ví thử đường đời bằng phẳng cả, anh hùng hào kiệt có hơn ai?”
Con đường dấn thân và lập nghiệp sẽ không có “lá me bay”, sẽ không có “hoa hồng lãng mạn”; nó là con đường nhiều thử thách, lắm chông gai nhưng có con đường thành công nào là con đường bằng phẳng? Bạn hãy vững tin bước đi trên con đường lập nghiệp cho dù nó là con đường nào. Lý thuyết trong trường Đại học không giúp bạn thành công mà sự thực hành, trải nghiệm, va vấp trong cuộc sống mới thực sự cho bạn những kinh nghiệm và kiến thức để tiến đến đích của mình. Không ai thật sự là người vô dụng, nhưng để tìm ra và phát huy điểm mạnh của mình bạn hãy sẵn sàng cố gắng và dám thất bại, bạn sẽ khống chế được nỗi sợ hãi của mình.

Đại học là một trong rất nhiều những con đường giúp bạn thành công nhưng không phải duy nhất. Cuộc đời không nhiều màu hồng như bạn tưởng, nếu hôm nay hay một ngày nào đó bạn không được một trường Đại học nào đó đón nhận, hãy cứ mỉm cười, bước tiếp và hãy cảm ơn cuộc đời vì đã cho bạn được nếm trái đắng sớm hơn những người khác. Nếu bạn có ước mơ, có khao khát, sẵn sàng nổ lực để hoàn thiện bản thân và quyết tâm đeo đuổi đam mê của mình thì bạn hoàn toàn có thể đặt chân lên đỉnh vinh quang như Đoàn Nguyên Đức, như Bill Gates hay như thần tượng của bản thân bạn.


Nguồn: daihocvietnam.edu.vn

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Em cô đơn…!!!

Em cô đơn…!!!

Có một điều mà từ trước tới giờ mỗi khi bị đề cập đến Em vẫn luôn phủ định, lúc nào cũng cãi cho bằng được, lúc nào cũng ngoan cố biện minh cho một sự thật đang phơi bày …Em cô đơn…!!!

Bản thân Em cũng dần nhận ra điều đó từ rất lâu, cứ chậm chậm bước đi, không quan tâm, không mảy may để ý để giờ đây Em mới cảm nhận, nếm trải thực sự…cô đơn… là như thế nào…

Ai đó đã nói Em là cô gái hay nói, hay cười, hay pha trò. Cũng chẳng sai nhưng nhiều lúc, bất chợt Em nhận ra mình không phải như vậy…

Em sợ…bóng đêm…!!! Cứ bận rộn cũng được, mệt mỏi cũng đâu có sao nhưng khi trời về khuya là lúc em thấy sợ lắm nếu bất giác giấc ngủ không tròn, là lúc lòng em yếu mềm, mải miết mải miết rượt đuổi theo những suy nghĩ không đầu không cuối để rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ miên man, nặng nhọc…

Em sợ….cuộc sống ngoài kia...!!! Ừ thì vui, ừ thì nhộn nhịp, ừ thì hào nhoáng xa hoa nhưng sao Em cứ có cảm giác bị đẩy đi xa, xa dần như thế. Hiếu thắng, bon chen đến bao nhiêu cho vừa? Rồi cũng có lúc cảm thấy hụt hẫng và chán nản mất thôi. Nản, nản lắm rồi đấy nhưng đâu có dám bỏ cuộc, đâu có biết làm gì, thôi thì cứ cố lục tìm để đưa ra một thứ gọi là động lực, gọi là mục tiêu và nghĩ tự nhủ rằng “Ta sẽ làm được như bao người khác…”



Em thấy sợ…con đường em đang và sẽ đi…!!! Vẫn mãi chỉ có mình em mà thôi, xa lắm, xa thăm thẳm tít đằng kia kìa, càng nhìn về phía trước càng không thấy gì hết. Không thấy màu xanh, và chẳng có cầu vồng như người ta vẫn tô điểm cho các bức tranh để trang trí. Em cũng đâu thích đoạn đường từ nhà đến trường và từ đó về chốn mà em chỉ coi là “ cần thiết để tồn tại ” đơn giản vì chỉ có mình em cô đơn, lặng lẽ đi đi về về mà thôi…

Em sợ …cả những ngày dành cho mình!!! Những ngày mà cả trăm nghìn người ưu ái dành tặng cho “phái đẹp”. Có gọi là ưu ái cho mình không nếu như cứ đến ngày “ vô duyên “ ấy mà chẳng biết đi đâu về đâu. Dạo phố ư…??? Kiểu gì cũng va chạm phải những đôi tình nhân, họ đang vô cùng hạnh phúc, lúc đó dù trái tim em có sắt đá như thế nào thì cũng chạnh lòng thôi…buồn…nhiều lắm chứ…

Em sợ…mùa đông đến nhanh và vội vàng…!!! Em sợ lang thang trên đường rồi tình cờ bắt gặp vòng tay ấm, nụ cười tươi, những cái ôm siết chặt của đôi trai gái nào đó. Lái xe thật nhanh, cố nghĩ về một chuyện vui để không cảm thấy tủi phận, để lòng mình không phải se sắt, để cầu chúc cho họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, để nhen nhóm 1 chút hi vọng …

Em sợ …bàn tay em bị lạnh vì thiếu cái nắm tay của ai đó. Em sợ…đôi chân em không thể bước tiếp vì em cảm thấy mình đang dần kiệt sức. Em sợ… bờ môi em sẽ không thôi run rẩy vì thiếu những nụ hôn nồng nàn yêu thương . Em sợ…trái tim Em cô đơn, lạnh buốt vì hơn lúc nào hết nó đang cần lắm hơi ấm của người Em yêu…

Và rồi bất chợt…

Em sợ…mất Anh…!!!

Sợ không tin nhắn của Anh, sợ cuộc điện thoại dang dở Anh bấm máy, sợ ánh mắt vô hồn không nhìn về phía Em. Ánh mắt ấy lúc trước đã đánh lạc hướng con tim Em, cuốn hút và quyến rũ Em biết nhường nào. Đã có lúc tình yêu của Anh đủ lớn để làm thay đổi và điều khiển được trái tim Em, con người Em …nhưng mọi chuyện giờ đã khác!

Em sợ lắm, mỗi sáng thức giấc…lại một ngày không có Anh, rồi ngày mai, ngày kia và đến ngày sau nữa…
 …Ánh mắt ấy có còn đi tìm Em nữa không…???