Em cô đơn…!!!
Có một điều mà từ trước tới giờ mỗi khi bị đề cập đến Em vẫn luôn phủ định, lúc nào cũng cãi cho bằng được, lúc nào cũng ngoan cố biện minh cho một sự thật đang phơi bày …Em cô đơn…!!!
Bản thân Em cũng dần nhận ra điều đó từ rất lâu, cứ chậm chậm bước đi, không quan tâm, không mảy may để ý để giờ đây Em mới cảm nhận, nếm trải thực sự…cô đơn… là như thế nào…
Ai đó đã nói Em là cô gái hay nói, hay cười, hay pha trò. Cũng chẳng sai nhưng nhiều lúc, bất chợt Em nhận ra mình không phải như vậy…
Em sợ…bóng đêm…!!! Cứ bận rộn cũng được, mệt mỏi cũng đâu có sao nhưng khi trời về khuya là lúc em thấy sợ lắm nếu bất giác giấc ngủ không tròn, là lúc lòng em yếu mềm, mải miết mải miết rượt đuổi theo những suy nghĩ không đầu không cuối để rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ miên man, nặng nhọc…
Em sợ….cuộc sống ngoài kia...!!! Ừ thì vui, ừ thì nhộn nhịp, ừ thì hào nhoáng xa hoa nhưng sao Em cứ có cảm giác bị đẩy đi xa, xa dần như thế. Hiếu thắng, bon chen đến bao nhiêu cho vừa? Rồi cũng có lúc cảm thấy hụt hẫng và chán nản mất thôi. Nản, nản lắm rồi đấy nhưng đâu có dám bỏ cuộc, đâu có biết làm gì, thôi thì cứ cố lục tìm để đưa ra một thứ gọi là động lực, gọi là mục tiêu và nghĩ tự nhủ rằng “Ta sẽ làm được như bao người khác…”
Em thấy sợ…con đường em đang và sẽ đi…!!! Vẫn mãi chỉ có mình em mà thôi, xa lắm, xa thăm thẳm tít đằng kia kìa, càng nhìn về phía trước càng không thấy gì hết. Không thấy màu xanh, và chẳng có cầu vồng như người ta vẫn tô điểm cho các bức tranh để trang trí. Em cũng đâu thích đoạn đường từ nhà đến trường và từ đó về chốn mà em chỉ coi là “ cần thiết để tồn tại ” đơn giản vì chỉ có mình em cô đơn, lặng lẽ đi đi về về mà thôi…
Em sợ …cả những ngày dành cho mình!!! Những ngày mà cả trăm nghìn người ưu ái dành tặng cho “phái đẹp”. Có gọi là ưu ái cho mình không nếu như cứ đến ngày “ vô duyên “ ấy mà chẳng biết đi đâu về đâu. Dạo phố ư…??? Kiểu gì cũng va chạm phải những đôi tình nhân, họ đang vô cùng hạnh phúc, lúc đó dù trái tim em có sắt đá như thế nào thì cũng chạnh lòng thôi…buồn…nhiều lắm chứ…
Em sợ…mùa đông đến nhanh và vội vàng…!!! Em sợ lang thang trên đường rồi tình cờ bắt gặp vòng tay ấm, nụ cười tươi, những cái ôm siết chặt của đôi trai gái nào đó. Lái xe thật nhanh, cố nghĩ về một chuyện vui để không cảm thấy tủi phận, để lòng mình không phải se sắt, để cầu chúc cho họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, để nhen nhóm 1 chút hi vọng …
Em sợ …bàn tay em bị lạnh vì thiếu cái nắm tay của ai đó. Em sợ…đôi chân em không thể bước tiếp vì em cảm thấy mình đang dần kiệt sức. Em sợ… bờ môi em sẽ không thôi run rẩy vì thiếu những nụ hôn nồng nàn yêu thương . Em sợ…trái tim Em cô đơn, lạnh buốt vì hơn lúc nào hết nó đang cần lắm hơi ấm của người Em yêu…
Và rồi bất chợt…
Em sợ…mất Anh…!!!
Sợ không tin nhắn của Anh, sợ cuộc điện thoại dang dở Anh bấm máy, sợ ánh mắt vô hồn không nhìn về phía Em. Ánh mắt ấy lúc trước đã đánh lạc hướng con tim Em, cuốn hút và quyến rũ Em biết nhường nào. Đã có lúc tình yêu của Anh đủ lớn để làm thay đổi và điều khiển được trái tim Em, con người Em …nhưng mọi chuyện giờ đã khác!
Em sợ lắm, mỗi sáng thức giấc…lại một ngày không có Anh, rồi ngày mai, ngày kia và đến ngày sau nữa…
…Ánh mắt ấy có còn đi tìm Em nữa không…???
0 nhận xét:
Đăng nhận xét