Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Hạnh phúc sẽ chờ ta ở đâu đó

Hạnh phúc sẽ chờ ta ở đâu đóChúng ta hãy nhớ, bướ ra khỏi quá khứ, chấp nhận những gì đã qua, rồi ngã rẽ hạnh phúc sẽ chờ ta ở đâu đó.

"Bước qua tuổi ba mươi, bản thân cảm thấy mình không còn đủ sức để lại tìm hiểu, tin tưởng, và yêu thương một ai đó. Cuộc đời này có được bao nhiêu lần 30 để mà thử lại, hay để mình cố gắng? Liệu có ngã rẽ hạnh phúc nào chờ đón một cô gái như em không?" -  "Chỉ cần em mở rộng lòng cho anh một cơ hội, anh sẽ đủ dũng cảm và tự tin để bước về phía em. Hãy cho anh thấy được, ít nhất em đã cố gắng để thoát ra khỏi tình yêu đau khổ trong quá khứ. Anh sẽ luôn bên cạnh em, anh tin chắc là vậy, em sẽ yêu người ở bên em - chính là anh đây!"

Thật tốt đẹp biết bao khi cuộc đời này còn có tình yêu, còn có những con người biết yêu thương và tin tưởng vào tình yêu. Đừng quên bước ra khỏi quá khứ, chấp nhận những gì đã qua, rồi ngã rẽ hạnh phúc sẽ chờ ta ở đâu đó! 

Những ngày cuối đông vội vã trôi qua để nhường chỗ cho mùa xuân ấm áp đang đến. Hôm nay là rằm tháng chạp, lại là ngày cuối tuần, Hoài Phương ở nhà phụ ba lặt lá mai. Tay thì thoăn thoắt tách từng chiếc lá mai ra khỏi thân cây, nhưng trong đầu cô lại bận nghĩ về tin nhắn tối qua của Nguyên Khang. Cô không biết mình nên trả lời anh thế nào? Có nên gặp lại anh hay không? Có những chuyện tưởng chừng thật đơn giản, nhưng đối với cô thì quá khó khăn. 

Nhìn những nụ mai nhỏ xinh vừa mới nhú trên cành, Hoài Phương cảm nhận rõ rệt bước đi của thời gian. Lại một năm nữa sắp trôi qua, cô sắp bước qua tuổi ba mươi, thanh xuân và tuổi trẻ cũng bỏ lại sau lưng. Giờ đây, cô đã trở thành người phụ nữ trưởng thành hơn, chính chắn hơn, nếu không muốn nói là già dặn đi vì những vấp ngã trên đường đời. Dù mọi thứ giờ đã là quá khứ, đau đớn hay nghiệt ngã cũng chỉ còn trong ký ức. Bước qua tuổi ba mươi, cô đã không còn là cô gái hồn nhiên, ngây thơ như ngày nào. Tình yêu đã trở thành từ ngữ khó diễn đạt nhất trong từ điển ngôn từ của cô. 

Yêu …không chỉ đơn thuần là cảm giác yêu thích một ai đó, sẵn sàng từ bỏ tất cả vì người mình yêu. 
Yêu …cũng không phải là tin tưởng tuyệt đối vào những gì mình được nghe, và rồi mơ mộng vẽ nên một khung cảnh nên thơ tuyệt đẹp. 
Yêu…lại càng không phải là mình cho đi bao nhiêu thì được nhận lại bấy nhiêu. 

Tình yêu đối với cô trở nên thiêng liêng hơn, đáng quý hơn, và vì vậy cô nghĩ rằng mình khó mà tìm thấy nó. 

Nếu đã vậy, Nguyên Khang có thể hiểu tình yêu theo cái cách mà cô mong muốn hay không?

Năm 23 tuổi, cô đã phải đối mặt với thất bại trong hôn nhân không tình yêu, sự gãy đổ khi còn quá non trẻ, sự mất mát trong lúc cô chưa kịp hiểu hết sự đời, tất cả mọi thứ cứ như một tảng đá đè nặng lên đôi vai cô khi người ấy từ bỏ trách nhiệm một người chồng, người con trong gia đình. 

Nhưng dù có trưởng thành thế nào đi nữa, cô cũng chỉ là cô gái vừa bước qua tuổi 20 tươi đẹp, trái tim còn rất nhiều tình yêu thương, ước mơ về tương lai còn ngập tràn màu nắng và hy vọng. Thế nên cô lại ngây ngô trao tặng con tim cho cái gọi là tình yêu đầu tiên. Đối với cô đó không chỉ là tình yêu đầu tiên hay duy nhất, mà đó còn là tình yêu thiêng liêng mang tên định mệnh. 
Nhưng...một lần nữa người cô hết lòng yêu thương và tin tưởng đã lừa dối cô. Cái anh ta muốn chỉ là cảm giác yêu đương chứ không phải là một gia đình hạnh phúc. Gia đình anh ta theo đuổi và mong muốn là với người con gái khác, người chưa từng kết hôn như cô. Thế là bước qua tuổi ba mươi, những gì còn lại với cô chính là gia đình này, tình thương của mẹ, sự che chở của cha, và niềm vui cùng cô em gái nhỏ. Dù thế nào cô vẫn an ủi bản thân vì còn có những người yêu thương cô bên cạnh. 

Đêm đó cô lại nhận tin nhắn từ Nguyên Khang. 

- Hôm trước em chưa trả lời anh. Em có thể gặp anh vào Tết này khi anh về nước không?

Rời khỏi màn hình điện thoại, Hoài Phương lại rơi vào góc tối trong tâm hồn. Nguyên Khang là một người bạn tốt, là người thông minh tài giỏi mà cô ngưỡng mộ. Nhưng sự thật thì cô có biết gì nhiều về anh đâu, ngoài việc anh là một bác sĩ Việt Kiều hơn cô 10 tuổi, và thường xuyên về Việt Nam làm từ thiện. Anh chẳng qua là người bạn mà cô biết được thông qua thế giới ảo. Nhớ lại lúc đó, không biết thế nào mà anh đã tìm ra cô trong cái danh sách nick name dài ngoằng trên facebook. Anh add nick làm quen, trò chuyện. Những lúc cô đơn độc gặm nhấm nỗi đau của quá khứ, anh đã xuất hiện để lắng nghe cô. Không biết tự lúc nào, cô lại cởi mở bản thân đến vậy, những góc khuất trong tâm hồn được cô không ngần ngại mà sẻ chia. Là do anh biết cách lắng nghe, hay vì cô đã chất chứa lòng mình quá lâu? Thời gian sau nữa, anh bắt đầu gọi cho cô từ đất nước xa xôi. Giọng nói của Nguyên Khang rất ấm áp, và dễ đi vào lòng người. 

Nhưng cũng từ lúc đó trong lòng Hoài Phương nảy sinh những mâu thuẫn. Cô vui vì anh là con người hiện hữu thật sự, đang quan tâm đến cô ít nhất là như một người bạn. Mặt khác cô sợ rằng tình cảm hai người ngày càng thân thiết, vậy thì... một lúc nào đó, cô lại mất đi người bạn biết lắng nghe. Đối với cô bây giờ, mối quan hệ bạn bè với một người mà cô không biết rõ lại là điều nhẹ nhàng và dễ chịu nhất. Cô không cần quan tâm anh ta có thật lòng không, có tốt không, hay có nói sự thật không. Chỉ là gặp và trò chuyện cùng nhau trong thế giới ảo. Không ai biết gì về ai, không ai xen vào cuộc sống của ai. Đó là cách cô chọn để bảo vệ cho bản thân mình. 

Lần đó, Nguyên Khang báo tin anh sắp về nước và hy vọng được gặp cô. Sau một hồi phân vân cô đã quyết định đi gặp anh vì cô không chiến thắng nỗi khát khao gặp một người bạn vừa biết sẻ chia, vừa thật lòng. Ngày hôm đó cũng là một ngày đáng nhớ, cô và anh cùng đi bộ đến quán ăn, cùng rong ruổi trên những con đường Sài Thành, ăn tối xong thì cùng thưởng thức kem Bạch Đằng. Cảm giác khi gặp gỡ và trò chuyện cùng anh cũng rất thân quen và gần gũi. Lần gặp gỡ đầu tiên đó anh đã tặng cô một quyển sách. Quyển sách "Yêu người ở bên ta" giờ đây vẫn nằm trong tay cô, còn anh thì sau 2 năm lại trở về và muốn gặp cô lần nữa. Không hiểu sao lúc này cô lại thấy khó khăn đến vậy? Phải chăng có điều gì đó đã đổi thay? 

Ở một nơi xa xôi khác, cách nhau nửa vòng trái đất, Nguyên Khang nhớ lần gặp mặt cô. Anh đã được sống trong những phút giây thư thái, bình yên nhất vì cô cho anh cảm giác gần gũi, tự nhiên, không cầu kỳ hay e lệ, không khách khí hay sáo rỗng, cũng không cố tỏ ra mình thông minh. Cô ấy chính là Hoài Phương chân thực từ trong thế giới ảo bước ra. Sự thật thì khi mới làm quen cô, anh chỉ nghĩ rằng trò chuyện cho vui, anh thích con gái Việt, nhưng anh cũng thừa biết rằng họ cũng có những toan tính của riêng mình, nhất là với anh một bác sĩ Việt kiều. Nhưng Hoài Phương thì không, anh bất ngờ khi cô thẳng thắng trò chuyện về hôn nhân tan vỡ, lý do chồng cô ấy ra đi, và cả chuyện người cô yêu sau này bỏ cô đi lấy vợ....

Tất cả mọi thứ về cô đã xóa đi vách ngăn an toàn mà anh vạch ra cho các cô gái. Vì đơn giản anh biết Hoài Phương không theo đuổi anh, cũng không kiếm tìm tình yêu trong thế giới ảo. Càng tiếp xúc với Hoài Phương, Nguyên Khang càng cảm nhận được sự mạnh mẽ trong cô, một cô gái trưởng thành lên từ những khổ đau của cuộc sống nhưng luôn mỉm cười với thế giới chung quanh. Sau ca mổ dài Nguyên Khang trở về căn hộ của mình. Việc đầu tiên anh làm là mở điện thoại lên, không có tin nhắn từ Hoài Phương, nhưng lại có 1 thông báo từ trang mạng xã hội. 

"Bước qua tuổi ba mươi, cũng coi như đã bước qua nửa cuộc đời, đau khổ và tổn thương cũng không phải là ít. Bản thân cảm thấy mình không còn đủ sức để lại tìm hiểu, tin tưởng, và yêu thương một ai đó. Cuộc đời này có được bao nhiêu lần 30 để mà thử lại, hay để mình cố gắng? Liệu có ngã rẽ hạnh phúc nào chờ đón một cô gái như em không? Em không tin trong thế giới này có một người hoàn mỹ như Andy, và càng không tin anh ấy có thể chấp nhận một cô gái quê mùa như Ellen, huống hồ chi hoàn cảnh của em càng....không thể bằng Ellen..."

Nguyên Khang sững người trong giây lát, đó là status của Hoài Phương lúc gần giữa đêm. Andy, Ellen, chính là những nhân vật trong quyển sách mà anh đã tặng. Cô ấy đang nghĩ đến anh như là một Andy sao? Nhưng cô ấy lại không đủ tự tin để làm một Ellen. Nguyên Khang thấu hiểu được nỗi lòng của Hoài Phương, anh dường như thấy chính bản thân mình đang đau đớn. Không chần chừ, Nguyên Khang nhắn tin cho Hoài Phương. 

"Anh không dám so sánh mình với Andy, cũng không ví em như là Ellen. Anh chỉ dám thừa nhận rằng anh yêu em. Và sẽ yêu em bằng cả tình yêu em dành cho anh gộp lại. Em không cần phải yêu thương anh ngay lúc này, không cần phải tin tưởng anh trong tức khắc. Chỉ cần em mở rộng lòng cho anh một cơ hội, anh sẽ đủ dũng cảm và tự tin để bước về phía em. Hãy cho anh thấy được, ít nhất em đã cố gắng để thoát ra khỏi tình yêu đau khổ trong quá khứ. Anh sẽ là một Andy luôn bên cạnh em. Và em ...không cần đến 30 năm, anh tin chắc là vậy, em sẽ yêu người ở bên em - chính là anh đây. Cho anh một cơ hội để làm điều đó được không em?"

Bất giác hai khóe mắt Hoài Phương cay cay. Cô không dám tin rằng mình nhận được lời tỏ tình ngọt ngào như vậy từ anh. Khoảng cách tuổi tác, khoảng cách không gian, và cả bức tường từ quá khứ. Tất cả đã không ngăn được anh chờ đợi cô, yêu cô trong suốt 2 năm qua. Vậy thì cô nên làm thế nào đây? 

Một tin nhắn khác đến từ anh.

"Câu hỏi của anh thật ra chỉ mang tính chất tôn trọng em. Dù lần này em có đồng ý gặp anh hay không, anh cũng sẽ tìm thấy em."

30 tết, Hoài Phương vừa dọn thức ăn lên bàn thờ xong, cô quay sang ba thấy ông đang đốt nhang, miệng rì rầm câu khấn nguyện. Cảm giác này thật yên bình làm sao. 
Vừa bước xuống nhà dưới cô đã nghe tiếng của mẹ nói vọng vào

- Phương ơi, có ai đến tìm con nè.

Tim Hoài Phương giật thót, bước ra mà lòng không khỏi hồi hộp, chẳng lẽ là Nguyên Khang thật sao? Cô thật sự không dám tin vào mắt mình. Đó chính là Nguyên Khang tay ôm bó hồng trắng cùng một hộp quà nhỏ đứng trước cổng nhà mình. 

Vì quá bất ngờ nên Phương có chút lúng túng. Cô mời anh vào nhà và giới thiệu anh cùng ba mẹ. Duy chỉ có Hoài Đan - em gái cô – biết rõ nhất người này là ai. Bữa cơm hôm nay rất vui vẻ, mọi người vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả. Nguyên Khang kể cho cả nhà Hoài Phương nghe về công việc của mình, những chuyến từ thiện tại quê hương, tình huống đau lòng hay hạnh phúc mà anh đã trải qua trong hơn 10 năm theo nghề. Tất cả những gì anh chia sẻ đều khiến cô và gia đình quí trọng anh nhiều hơn.

Trước lúc chia tay, Nguyên Khang đứng trước ba mẹ Hoài Phương mạnh dạn bày tỏ.

- Con thật sự là rất thương Phương. Nếu cô ấy cho con một cơ hội, con cũng mong hai bác sẽ ủng hộ và quý mến con. 

Nguyên Khang bước lên xe, không quên quay lại mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt cả nhà cô. Khoảnh khắc này đây, tựa hồ như là ly biệt. Lòng cô thoáng chút bâng khuâng, miên man trong nhiều suy nghĩ.

Tiếng ba Phương ôn tồn đưa cô ra khỏi những nghĩ suy quanh quẩn.

- Cậu ấy là một người đàn ông tốt....Con có quyết định của mình chưa? 

Phương chần chừ trong chốc lát, cô cũng có chút bất ngờ vì ba cô lại đề cập đến chuyện này theo cách trực tiếp như vậy. Nhưng rồi như thấu hiểu cho nỗi khổ tâm và tình thương của ba mẹ. Giọng cô nhỏ nhẹ như tâm tình.

- Bởi vì anh ấy quá tốt ...nên con thấy mình không xứng. Ngoài ra con cũng không biết mình có thật sự sẵn sàng cho một mối quan hệ hay chưa? Con muốn có thêm thời gian. Tạm thời chúng con chỉ nên là bạn bè thôi ba à.

Ba Phương không lấy làm phật lòng trước câu trả lời của con gái. Ông đã nhìn thấy sự trưởng thành của cô, cô đã biết suy nghĩ cặn kẽ hơn cho quyết định quan trọng của cuộc đời mình. Dù thế nào ông cũng sẽ ủng hộ cô, gia đình sẽ luôn bên cạnh cô. Ông nhìn mẹ Hoài Phương rồi hai người cùng mỉm cười nắm tay con gái.

- Chỉ cần con thấy vui vẻ hạnh phúc là được.

Bỗng chốc Phương thấy mình như trở lại thuở lên ba, một bên nắm tay mẹ, bên còn lại nắm tay ba. Cô không còn sợ vấp ngã, hay e dè khi bước về phía trước. Lúc này đây cô thấy mình thật hạnh phúc.

- Tại sao chị phải khổ sở như vậy chứ? Tại sao chị không chấp nhận anh Nguyên Khang?

- Chuyện tình cảm không phải cứ muốn là được, có những điều em không hiểu được đâu.

"Chị em cứ giam mình trong cái quá khứ tồi tệ đó. Nơi chỉ có những người đàn ông vô trách nhiệm và vô tâm. Thật sự, thông qua chị mình, em đã từng mất niềm tin, hi vọng vào tình yêu. Cho đến khi gặp anh, em đã thấy được tia nắng ấm áp, em mong anh, nếu yêu thương chị em, xin hãy thật lòng và kiên nhẫn. Em mong chờ điều kỳ diệu từ anh. "

Sau khi đọc tin nhắn từ Hoài Đan, Nguyên Khang ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Chiếc sofa dài ở khách sạn dường như chưa đủ thoải mái cho sự bức bối của anh lúc này. Anh phải làm gì để Hoài Phương thoát khỏi vỏ bọc do chính cô tạo ra. Mới vừa lúc trưa Phương còn vui vẻ như vậy, sao bây giờ lại thành ra thế này? Phải chăng quá khứ là một lối mòn của ký ức, cứ theo bản năng con người ta sẽ tìm về chốn cũ? Liệu em có thể mạnh mẽ để bước ra khỏi bóng đêm không Phương? Và...em có thể tin anh như một người dẫn đường thân thiết hay không? Trong đầu Khang là muôn vàn câu hỏi…

Hạnh phúc sẽ chờ ta ở đâu đó
Anh quay lại nhà cô trước ngày trở lại Mỹ, nhìn cô bằng ánh mắt điềm tĩnh, anh ôn tồn nói:

- Anh chúc em hạnh phúc.

Một câu nói giản đơn mà Phương tưởng như tim mình đang ngừng đập. Có cái gì đó uất nghẹn và xót xa đến tột cùng. Cô chưa kịp định thần với những gì đang xảy ra thì anh đã bước lên taxi đi mất.
Trong khoảnh khắc ấy, Phương hình dung mình đang đánh mất điều gì đó quý giá trong cuộc đời mình. Cảm giác thật hụt hẫng và hoang mang. Cô lặng lẽ quay vô nhà trước ánh mắt dò xét của ba mẹ và em gái. Vừa bước vào phòng hai dòng nước mắt của cô tuôn trào. Là do bản thân cô. Cô đã làm tổn thương anh ấy để bù đắp cho quá khứ khổ đau của mình. Cô đã lạnh nhạt với anh để trả thù cho sự lừa dối từ kẻ khác. Liệu như vậy có đúng hay không? Và tại sao giờ đây cô lại không thấy nhẹ nhàng vui vẻ mà lại buồn, lại khổ tâm đến thế này?

Hoài Đan lặng lẽ đến bên cạnh chị, lau những giọt nước mắt trên gương mặt người chị cô yêu thương. Vừa nói cô vừa đưa cho Phương một lá thư.

- Anh ấy thật lòng rất yêu chị.

Nói xong, Đan bước ra ngoài, khép hờ cửa, để lại Hoài Phương thổn thức với những dòng thư.

"Hoài Phương,

Trước khi đến đây anh đã nghĩ rằng chúng ta sẽ có một ngày thật vui vẻ. Dù em có yêu thương và chấp nhận anh hay không, chúng ta cũng sẽ có kỷ niệm thật đẹp trong hôm nay, và anh sẽ mang nó quay trở về bên kia Thái Bình Dương. Nhưng có vẻ như anh đã nhầm lẫn, dù anh có cố gắng đến mấy, em vẫn dùng ánh mắt xa lạ để nhìn anh, dùng trái tim đầy thương tổn để đối xử với anh. Thật sự thì anh cảm thấy rất bất công, nhưng anh không thể trách em, chỉ bởi vì anh là người đã đến sau. Anh chấp nhận tất cả như là sự sắp đặt của số phận.

Chỉ mới cách đây vài giờ thôi, anh vẫn còn rất tự tin và tràn đầy hi vọng vào tình yêu của mình. Anh tin anh có thể kiên nhẫn chờ đợi em, có thể giúp em dần dần chữa trị vết thương lòng. Anh sẽ chỉ là bác sĩ của riêng em, cùng em vượt qua những đớn đau bất kể là tinh thần hay thể xác. Thế mà trong khoảnh khắc mọi thứ gần như sụp đổ dưới chân anh. Vì em, …em đã xây nên vạn lý trường thành giữa chúng ta. Cứ như lúc ban đầu em xem anh là bạn thân, trò chuyện và vui vẻ cùng anh, thì anh chắc hẳn sẽ không tuyệt vọng đến thế này. Em thật sự rất nhẫn tâm, khi đem tình yêu của anh, con người anh để mà cân đo đong đếm với “người trong quá khứ” của em. 

Bước qua tuổi 30, em thật sự chính chắn và trưởng thành hơn, nhưng bên cạnh đó em đã đánh mất niềm tin và sự mãnh liệt của thanh xuân. Em quá để tâm vào những gì đã cũ, em cứ nhốt mình trong bóng tối. Đó cũng chính là điều em chưa làm được như Ellen. Ít nhất cô ấy đã không tự ti hay mặc cảm, ít nhất cô ấy đã dùng hết sức mình để vượt qua và bắt đầu con đường mới. Dù rằng lúc nào đó, cô ấy đã dao động vì quyết định của bản thân mình. Nhưng điều quan trọng nhất là cô ấy đã tự tin bước đi trên ngã rẽ của cuộc đời mình. 

Còn em, em đang trốn tránh anh, trốn tránh tình cảm của bản thân mình. Em cảm thấy thế nào trước lời nói lạnh nhạt của anh? Có buồn không em? Anh xin lỗi nhưng anh không cố tình phớt lờ em, chỉ là… anh muốn em cảm nhận được những gì anh đã trải qua. 

Cho đến lúc này đây, khi đang viết lá thư dưới tán cây trong vườn nhà em, anh vẫn còn một chút hi vọng rằng mình sẽ thuyết phục được em. Hãy chấp nhận cho anh đi bên cạnh em suốt quãng đời còn lại, để anh có thể mang đến hạnh phúc cho em, được không em? 

Dù em quyết định thế nào anh vẫn không muốn phải lặng lẽ rời khỏi đây như thế này. Có thể tiễn anh một đoạn đường không em? “

Giờ đây cô đã biết bản thân mình cần gì và nên làm gì. Cô không thể để mất tình yêu thiêng liêng mà cô mong đợi bao năm qua. Cô vội vàng gọi taxi rồi lao đi trong ánh mắt ngập tràn niềm vui của ba mẹ và em gái. Họ tin, nhất định con mình sẽ hạnh phúc. 

1 tiếng sau đó, Hoài Phương đã có mặt tại khách sạn. Cô vui mừng khi nghe tiếp tân nói anh ấy vẫn chưa rời đi. Cô nhanh chân tìm đến phòng anh. Bấm chuông, và…anh xuất hiện trước mắt cô với nụ cười mãn nguyện. Cô nhẹ giọng hỏi

- Anh muốn em tiễn anh bằng một cái ôm chứ?

Đương nhiên là anh rất muốn ôm cô vào lòng, muốn nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất, nhưng ..điều đó có nghĩa gì? Cô chỉ đến đây để tiễn anh thôi sao? Giọng anh buồn nhạt

- Cũng muốn chứ, nhưng…anh sẽ chỉ ôm bạn gái của anh thôi. 

Gương mặt Hoài Phương rạng ngời hạnh phúc, ánh mắt thấp thoáng ý cười, không ngần ngại cô bước đến ôm lấy anh thật chặt. 

- Em sẽ bắt anh phải ôm lấy cô bạn gái này suốt đời. Sau này anh muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Nguyên Khang thật sự rất vui, đây chính là hạnh phúc bất ngờ và kì diệu nhất. Anh ôm lấy người con gái anh yêu trong vòng tay. Giọng nghẹn ngào xúc động:

- Anh nhất định sẽ không hối hận!

Hai người họ, cứ đứng ôm nhau như vậy, lắng nghe con tim cùng hòa chung nhịp đập, họ không cần nói với nhau điều gì mà tâm tư như đang hòa quyện cùng nhau. Thật tốt đẹp biết bao khi cuộc đời này còn có tình yêu, còn có những con người biết yêu thương và tin tưởng vào tình yêu. 

Gửi từ tác giả Son Nguyen

0 nhận xét: