Lắm lúc chán cái cảnh bon chen nơi thành thị, tôi lại thu xếp hành lý và về nhà với mẹ. Vì tôi biết, ở một miền quê mà tôi thân thuộc, trong một ngôi nhà mà tôi gắn bó, thương yêu: có một cánh cửa chẳng khép bao giờ…
***
Cánh cửa tôn cũ kĩ, im lìm nơi góc bếp, nom hiền lành như một chú mèo đang lười nhác cuộn mình trong đám tro ngủ kĩ. Tháng tháng, ngày ngày trôi đi để lại trên cái nền xam xám của miếng tôn từng mảng đen vì khói bếp, đôi chỗ vẫn còn nhận ra mấy dòng chữ con trẻ nguệch ngoạc được viết bằng những viên phấn trắng, xanh, đỏ, vàng. Trong kí ức của tuổi thơ tôi, đó không phải là một cánh cửa bình thường. Nó là chiếc bảng đen nơi mẹ dạy cho tôi những con chữ đầu tiên, nơi lần đầu tôi vẽ nên ước mơ của cuộc đời mình, dù đó chỉ là những mơ ước trẻ con, nhỏ bé.
Chia sẻ với bạn : Chống ẩm mốc cho tủ tài liệu gỗ không chỉ bảo vệ an toàn cho tài liệu, giấy tờ, bảo vệ sức khỏe người tiêu dùng mà còn tăng độ bền và thẩm mỹ của sản phẩm. Hãy cùng tham khảo cách chống ẩm mốc cho tủ hồ sơ ngay nhé !
Mẹ ngồi nấu ăn bên cạnh bếp lửa hồng, tay cầm chiếc quạt mo cau, thỉnh thoảng phẩy phẩy cho lửa mau đượm. Khói từ đâu cứ theo bàn tay mẹ phảng phất trôi.
“Mẹ ơi, con viết chữ này đẹp chưa?”
Tôi đưa tay chỉ vào mấy con chữ vừa nắn nót viết trên cửa. Mẹ gật đầu cười hiền hậu, nụ cười làm những vết nhăn trên khuôn mặt dãn ra, tựa hồ như trong phút chốc bao nhiêu chai sạn của cuộc đời vừa biến mất mà chẳng để lại dấu vết gì.
Mỗi ngày trên cánh cửa tôi lại vẽ nên những bức tranh ngộ ngĩnh, có khi là chiếc xe đạp của đứa trẻ hàng xóm mà tôi thầm ước là của mình, đôi lúc lại là những quyển truyện cô tiên xanh bạn cùng lớp vừa mua. Ngày đó tôi đã biết bâng khuâng, đã nghe lòng buồn buồn khi nhìn ánh mắt xa xăm của mẹ mỗi lần tôi bảo bọn bạn cùng lớp có cái gì mới. Vậy là tôi giữ những mong ước ấy làm bí mật của riêng mình. Trên cánh cửa tôn mỗi ngày lại là một bức vẽ, mỗi ngày cửa lại thay một màu áo mới, năm tháng trôi đi nơi đó chẳng rõ đã cất giữ bao nhiêu mong mỏi thầm kín của tôi suốt một thời ấu thơ?
Có một cánh cửa chẳng bao giờ khép
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên mẹ dắt tôi đi học mẫu giáo, tôi khóc thét bám víu đôi bàn tay nhỏ bé của mình vào cảnh cửa tôn.
“Mẹ cho con không đi học đâu!”
Mẹ dỗ dành:
“Con đừng khóc nữa. Là mẹ đang đưa con đến với một chân trời rộng lớn, không bé nhỏ như gian bếp nhà mình, bước qua cánh cổng trường trang trí đầy những sắc màu ngộ nghĩnh kia, con của mẹ thực sự đã bước vào chân trời mới, một tương lai tươi sáng ở phía trước rồi đó con biết không?”
Lần đầu tiên đưa tôi bước ra khỏi cánh cửa nhà, mẹ đã cười và tôi khóc nức nở. Mẹ cười vì mẹ biết mẹ đang nắm tay tôi bước vào biển trời tri thức. Cánh cửa đầu tiên vào đời là mẹ đã tự tay mở ra, tôi rụt rè bước chân qua, nắm lấy bàn tay cô giáo. Và cứ thế mẹ đã lặng lẽ đưa tôi qua bao cánh cửa, từ mẫu giáo cho đến cấp một, cấp hai rồi lại cấp ba. Từ ngôi trường nhỏ bé trong xóm cho đến những ngôi trường khang trang, to lớn nơi thành thị náo nhiệt, rộn ràng.
Chia sẻ với bạn : Cách giữ gìn hạnh phúc vợ chồng cho gia đình hạnh phúc
Ngày tôi vào đại học, lần này mẹ khóc nức nở nhưng tôi lại cười. Mẹ khóc vì lo không đủ tiền nuôi con ăn học, mẹ sợ cánh cửa đại học nửa chừng đóng lại sẽ làm tôi đau lòng, hụt hẫng. Nhưng tôi lại cười nắm lấy đôi bàn tay mẹ: con mười tám, đủ nghị lực để bước ra cuộc đời, con có tuổi trẻ mạnh mẽ, lạc quan, chừng ấy thử thách có là gì hở mẹ.
Tôi dần lớn lên, đủ nghị lực, niềm tin để tự tay mở ra cho mình nhiều cánh cửa khác, không chỉ là cánh cửa tri thức mà còn là cánh cửa của tình bạn, tình yêu, hạnh phúc đời người, cũng nhận ra chẳng phải cánh cửa nào cũng chỉ một câu thần chú “Vừng ơi, mở cửa” là tự khắc hé mở. Biết thế nhưng tôi chẳng bao giờ vì vậy mà nản lòng, mất đi niềm tin vào cuộc sống. Lắm lúc chán cái cảnh bon chen nơi thành thị, tôi lại thu xếp hành lý và về nhà với mẹ. Vì tôi biết, ở một miền quê mà tôi thân thuộc, trong một ngôi nhà mà tôi gắn bó, thương yêu: có một cánh cửa chẳng khép bao giờ…
© Đinh Ngọc Quyên – blogradio.vn
Xem thêm bài viết :
0 nhận xét:
Đăng nhận xét