Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

Đi thi Đại học, tôi trở thành... bảo vệ

Đang ngồi ôn bài cho môn thi Đại học ngày mai, bỗng tôi giật mình khi thấy bố bước vào, thu dọn đồ đạc, quần áo rồi lôi xồng xộc tôi ra ngoài, luôn miệng nói như ra lệnh “Về! Về ngay, không thi nữa”.

Thấy thái độ lạ của bố, tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ cun cút làm theo nhưng trong lòng vô cùng hoang mang lo lắng. Ra đến bến xe, tinh thần bố càng trở nên bấn loạn. Nước mắt bố lưng tròng, chực trào ra bất cứ lúc nào. Bất chợt bố rút điện thoại ra, gọi điện về cho mẹ, bố khóc nấc lên thành tiếng không nói câu nào. Thế rồi bố lau nước mắt, miệng liên tục lảm nhảm: “Bà ơi, có đứa dí dao vào cổ tôi. Chúng muốn băm thịt tôi ra”.

Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng nhìn nét mặt đen sạm, tái mét của bố mà nước mắt lã chã rơi, nấc lên thành tiếng. Thế rồi bố quay sang ôm chầm lấy tôi và khóc, khóc nức nở. Mọi người xung quanh xúm vào hỏi thăm. Thấy vậy, Đội trật tự xe hỗ trợ đưa cả bố và tôi vào phòng bảo vệ. Ở đây, bố liên tục la hét, cắn xé dây điện và kết quả là bố được đưa vào Bệnh viện tâm thần trong đêm.
*                    *
*
Tôi sinh ra tại miền quê sỏi đá, bố mẹ đều làm nương rẫy. Tôi vẫn nhớ ngày còn nhỏ, vào những ngày mưa, không phải ra đồng, mẹ thường ôm chúng tôi vào lòng và nói: “Bố mẹ chẳng có gì ngoài 3 anh em. Các con ráng học hành thật tốt, thoát khỏi cảnh làm nông cho bớt khổ”.

Nghe lời mẹ, tôi luôn phấn đấu học hành và ôm giấc mơ một ngày nào đó, được khoác lên mình chiếc áo xanh của người chiến sĩ Công an nhân dân, để được thấy nụ cười hài lòng của mẹ. Thế rồi chuỗi ngày phấn đấu và chờ đợi để thực hiện ước mơ cũng đến. Cầm trên tay phiếu báo dự thi, tôi và bố lên Hà Nội với một tâm thế hồi hộp, lo lắng và nhìn vào mắt bố, tôi hiểu rằng bố còn lo lắng hơn tôi gấp trăm lần.

Bố chưa bao giờ lên Hà Nội. Mấy chục năm qua bố chỉ biết đến cây lúa, củ khoai, nhà xa trung tâm, lên thị xã còn hiếm huống chi Thủ đô. Bố chưa biết thế nào là ngồi ô tô, bố chưa biết thế nào là Hà Nội tấp nập, xe cộ ngược xuôi. Tất cả những gì biết về Hà Nội đều qua tivi, qua lời người ta kể. Trong hình dung của bố, Hà Nội là chốn xa hoa nhưng lắm trộm cắp, tai nạn giao thông và tôi cũng có suy nghĩ giống bố.

Lên Hà Nội ngày đầu với bao khó khăn, thử thách nhưng nhận được nhiều sự giúp đỡ của các anh chị sinh viên tình nguyện, tôi và bố bắt đầu có cảm tình với Hà Nội hơn. Sau 2 ngày tạm thời ổn định, cả ngày chẳng đi đâu bố bắt đầu buồn chán vì bố vốn là người luôn chân luôn tay, chẳng bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Hôm ấy, bố bảo tôi ở nhà còn bố ra ngoài ngắm đường ngắm phố cho biết Hà Nội. Vậy mà.... khi trở về... bố như vậy....

Bố được người ta đưa đến Bệnh viện tâm thần mà lòng tôi chua sót. Tâm trạng rối bời, chân tay luống cuống, thực sự tôi không biết phải làm sao. Người ta trở tôi về chỗ trọ cũ và được các anh chị sinh viên giúp đỡ nhiệt tình. Nhưng tôi làm sao bình tĩnh được đây khi bố vẫn quằn quại trong bệnh viện mà chẳng hiểu lý do? Chuyện gì đã xảy ra với bố?

Mặc cho mọi người khuyên can, động viên, hỏi thăm nhưng tôi vẫn nấc lên thành tiếng và khăng khăng trở lại bên bố. Vậy là đêm hôm, các anh chị sinh viên lại lặn lội trở tôi đến Bệnh viện.

Sáng hôm sau, bàn tay bố bắt đầu động đậy, mắt bố bắt đầu hé mở với vẻ mặt hoang mang. Bố nhìn chằm chằm vào tôi như định hình lại tất cả. Bất chợt bố ôm mặt khóc nức nở! Bố bị người ta cướp hết số tiền để lo kinh phí cho tôi đi thi. Số tiền bố mẹ phải tích cóp không biết bao nhiêu năm với bao vất vả, nhọc nhằn, đó là cả gia sản của gia đình. Nhìn bố, nhìn lại gia cảnh nhà mình, một câu nói lóe lên trong đầu tôi “Đại học là con đường tốt nhất chứ không phải duy nhất!”.

*                   *
*
Vậy là 5 năm trôi qua, khoảng thời gian khá dài nhưng không đủ để giúp tôi xóa nhòa kí ức ấy. Kí ức về hình ảnh người tôi yêu thương nhất quằn quại trong đau khổ vì phải chịu một cú shock quá lớn.

Những ngày sau đó, bố trấn an được lại tinh thần, nỗi đau dần dần nguôi ngoai nhưng bố trở nên ít nói, ít cười hơn. Tôi biết bố đang tự trách mình. Bố trách vì bố mà tôi không thể thi Đại học, ước mơ được khoác chiếc áo xanh của người Công an nhân dân vì thế không thành sự thực. Nhưng với tôi ước mơ kia không còn quá quan trọng. Quan trọng là với quyết định không đi thi Đại học lần hai, ước mơ trở thành chiến sĩ Công an nhân dân không thành, nhưng ước mơ là người đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản cho người khác của tôi đã thành. Tôi trở thành người bảo vệ chuyên nghiệp, được đào tạo bài bản, sẵn sàng bắt những tên tội phạm như những tên trộm, tên cướp năm xưa đã lấy đi toàn bộ gia sản của gia đình tôi. Tôi tin rằng, với quyết định của mình, sẽ có ngày bố tự hào về người con trai của bố, một chàng trai bảo vệ!

Chia sẻ của độc giả

0 nhận xét: