Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Thời gian- Thành công hay thất bại?

"Hãy coi mỗi ngày sống như một trương mục ngân hàng, và thời gian chính là số tiền gửi vào. Chẳng ai giàu, và cũng chẳng ai nghèo. Tất cả chúng ta đều có 24 giờ"

“Học, học làm gì? Nay không học thì mai học. Mai không học thì ngay kia học.  Học cả đời cơ mà, sao phải vội! Vào đây xem phim với tao !”

Trước đây tôi hay nói với thằng bạn như thế. Nhưng mỗi lần nghe tôi nói như vậy nó lại: “Thời gian là hữu hạn. Không tận dụng nó vào những việc có ích thì sau này sẽ hối hận. Mỗi ngày chỉ có 24h và làm sao phải sử dụng triệt để 24h ấy”.

“Đúng là văn vẻ, ông cụ non!”, tôi xì một cái rõ dài và quay vào xem phim tiếp.

Nó với tôi là đôi bạn khá thân trong lớp. Nhưng tính tôi với nó khác hẳn nhau. Đôi khi chẳng hiểu tại sao tôi lại có thể chơi với nó. Mỗi lần hỏi nó câu hỏi ấy nó chỉ cười một cái rồi thản nhiên nói: “Có lẽ trái dấu hút nhau!”.

Nó là thằng học giỏi nhất nhì lớp còn tôi lại là thành phần đội sổ. Ngày cấp 3 vì nhà khá xa trường nên chúng tôi học nội trú. Tôi với nó lại ở cùng phòng kí túc nên hầu như “nhất cử nhất động” của nhau chúng tôi đều nắm rõ.

Trước bàn học của nó thường dán tờ giấy ghi thời gian biểu rất rõ ràng. Buổi sáng nó thường thức dậy sớm, sau khi chạy vài vòng sân kí túc xá thì nó vào gọi tôi dậy đi học. Mỗi lần như thế tôi rất bực mình. Có ai không bực mình khi đang ngủ ngon mà bị đánh thức đâu!

Đến lớp thay vì chăm chỉ nghe cô giáo giảng bài giống nó thì tôi viết những mẩu giấy nhỏ, ném hết cho đứa con gái này đến đứa con gái khác. Mỗi lần như thế nó lại quay sang lườm cho tôi một cái rồi nhắc tôi học bài đi. Sao ngày ấy tôi ghét cái ánh mắt ấy thế. Nó nhắc tôi như thể bố mẹ tôi vậy!

Về nhà, trong lúc nó học và làm bài tập thì tôi lang thang ở những quán game mới mở mà chẳng bao giờ lo lắng điều gì. Vì đợi nó làm bài xong  tôi sẽ “trấn” quyển vở bài tập của nó để chép bài mặc cho nó tha hồ giật lại vì bắt tôi phải tự làm.

Thời gian rảnh rỗi nó thường rủ tôi đi đến nhà các bác, các dì nó chơi. Nhiều khi tôi cũng chột dạ, nhà cậu mình cũng ngay gần đấy mà chẳng bao giờ đến thăm như nó.

Đang mải mê nghĩ về những ngày tháng đã qua, tôi giật mình khi vợ bước vào rồi chỉ lên màn hình tivi trong sự ngỡ ngàng:

-         Ơ... Ơ...Kia có phải anh Thành bữa trước lên nhà mình chơi không? Là bạn thân anh ngày cấp 3 mà! Anh ý làm gì mà được lên tivi vậy?

-         Anh ấy nhận giải thưởng doanh nhân thành đạt!

Tôi hờ hững trả lời và cười cay đắng!

Cay đắng không phải vì ghen tị vớ người bạn của mình mà cay đắng vì những năm tháng kia mình đã “sống hoài, sống phí”. Biết thế nghe lời bạn, quý trọng thời gian để làm những việc có ích thay vì những việc làm vô bổ thì có lẽ bây giờ tôi không phải là một người nông dân chân lấm tay bùn. Tất cả gia tài chẳng có gì ngoài ngôi nhà cấp 4 và chiếc xe Dream cà tàng.


Điều quan trọng là chúng ta phải biết sử dụng thời gian như thế nào?

Thời gian trôi đi quá nhanh. Nó không chờ đợi ai và nó có sức mạnh ghê gớm, có thể làm mòn núi, cạn sông. Thời gian có thể làm người ta lớn lên, và cũng làm người ta già đi. Thời gian tạo ra cơ hội để ta lựa chọn sự thành công hay là thất bại. Và điều quan trọng là chúng ta phải biết sử dụng nó như thế nào?

“Sinh ra tuy có xuất phát điểm khác nhau, nhưng chúng ta vẫn có một mẫu số chung duy nhất: THỜI GIAN.

Bạn và tôi, ai cũng có 84.600 giây mỗi ngày; không ai có nhiều hơn ai dù chỉ một khắc. Và sự khác biệt giữa mỗi chúng ta nằm ở cách chúng ta “tiêu xài” số thời gian đó.

Ngay lúc này, bạn đang làm gì? Học một kỹ năng mới, làm việc chăm chỉ, yêu thương người khác, tận dụng thời giờ vàng ngọc của mình, hay đang lang thang trên mạng tìm đọc những thông tin vô bổ, tiêu cực? v.v.

"Hãy coi mỗi ngày sống như một trương mục ngân hàng, và thời gian chính là số tiền gửi vào. Chẳng ai giàu, và cũng chẳng ai nghèo. Tất cả chúng ta đều có 24 giờ"

Liệu rằng có phải giờ tôi mới nhận ra điều này đã là quá muộn?


Có thể bạn quan tâm: Những bộ loa karaoke được nhiều người sử dụng

0 nhận xét: