Tôi là nhân viên bảo vệ cho một shop thời trang còn em là chủ shop
thời trang ấy. Em là người Hà Nội, nhanh nhẹn và hoạt bát. Kinh doanh chỉ là
nghề tay trái của em, công việc chính của em là giảng viên của một trường Đại học.
Tôi yêu em nhưng chẳng bao giờ dám thổ lộ tình cảm của mình vì nghĩ sẽ chẳng
bao giờ em để ý đến một người bảo vệ quèn như tôi.
ảnh minh họa |
Nhưng đời mấy ai biết được chữ ngờ, yêu nhau nó là cái
duyên. Mặc dù tôi chỉ là người bảo vệ thấp hèn nhưng em lại yêu tôi, mặc cho những
anh chàng cao sang theo đuổi. Khi đi với tôi, em lúc nào cũng vui vẻ và chẳng hề
ngại ngần gì. Mỗi dịp cuối tuần em và tôi thường đến những quán cafe karaoke để
nghe nhạc. Tại đây tôi thường hát tặng em những bài hát em thích. Tôi mơ có một
ngày tôi có thể mở một quán cafe karaoke như thế và sẽ được nghe chính MC của mình
giới thiệu với khách hàng rằng:“Ông chủ chúng tôi hôm nay muốn gửi tặng đến quí
khách, đặc biệt muốn gửi đến phu nhân của mình một bài hát…” và người phu nhân ấy
không ai khác chính là em. Cứ nghĩ đến đây niềm khao khát của tôi lại được đốt
cháy hơn bao giờ hết. Tôi khát khao giấc mơ của tôi có thể trở thành sự thực để
tôi có thể hãnh diện vì tôi.
Nhưng chúng tôi yêu nhau chẳng bao lâu thì bố mẹ em biết
chuyện và chúng tôi vấp vào một sự phản đối kịch liệt. Bố mẹ em không chấp nhận
cô con gái đài các của mình lại đi yêu và tính chuyện cưới xin với một chàng bảo
vệ như tôi. Những ngày tháng ấy em đã khóc rất nhiều. Tôi biết, mỗi lần đối diện
với bố mẹ là mỗi lần em phải đối diện với những lời nói cay nghiệt. Nhưng em ấp
ủ trong lòng và chẳng bao giờ nói cho tôi biết vì sợ tôi bị tổn thương.
Em vẫn kiên quyết yêu tôi mặc cho những lời xỉ vả ngày
ngày tới tấp vào mặt em. Em vẫn quyết định cưới tôi cho dù bị bố mẹ từ mặt. Tôi
thương em và có lần đã muốn buông xuôi để em không bị giày vò đau khổ. Nhưng em
nhất định không chịu. Tôi ôm em vào lòng và tự thề với bản thân nhất định sẽ
làm cho em hạnh phúc, hưởng một cuộc sống đầy đủ như những gì em đã chịu mất vì
tôi.
Chúng tôi cưới nhau. Cuộc sống khó khăn càng gắn chặt
chúng tôi lại với nhau nhiều hơn. Tôi âm thầm đi làm thêm ở một quán cafe
karaoke với mục đích hiểu hơn cách kinh doanh của dịch vụ này. Sau khoảng thời
gian khá lâu làm việc và học hỏi, với số tiền tôi chắt chiu trong bao năm qua cộng
với số tiền tôi vay mượn của bạn bè, tôi quyết định mở một quán cafe karaoke.
Không quản ngại nắng mưa, tôi quyết tâm đi tìm một địa điểm
thật đẹp để quán cafe của mình có thể tọa lạc ở đó. Tôi mạnh dạn sắm một dàn karaoke chất lượng cao, thiết kế nội thất cho quán thật hoành
tráng. Dĩ nhiên, kế hoạch của tôi được tôi dấu kín em cho đến ngày khai trương.
Ngày hôm ấy là một tối thứ 7, tôi ăn mặc chỉnh tề và rủ vợ
đi với tôi. Em cứ thắc mắc với tôi suốt chặng đường đi và càng tò mò hơn khi thấy
tôi chẳng nói gì và chỉ tủm tỉm cười.
Đến nơi, không lúc nào tôi quên liếc nhìn em. Tôi hạnh
phúc biết bao khi thấy em cứ đi đến ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tôi hạnh
phúc khi nghe em nói chưa bao giờ em thấy quán cafe nào đẹp như thế, ban nhạc ở
đây chơi thật hay, chất lượng dàn loa karaoke thật tuyệt,... Và hơn lúc nào hết
tôi thích hình ảnh gương mặt bất ngờ của em khi thấy tôi đứng lên và đi lên sân
khấu vừa lúc MC dứt lời giới thiệu: “Ông chủ chúng tôi hôm nay muốn gửi tặng đến
quí khách, đặc biệt muốn gửi đến phu nhân của mình một bài hát…”
Em lặng im nghe tôi hát, nước mắt không ngừng rơi và tôi
cũng thế. Tôi tự thề với bản thân sẽ “Nắm tay em thật chặt, giữ tay em thật
lâu....”. Bởi vì không có em tôi tôi sẽ
chẳng bao giờ có được thành công như ngày hôm nay.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét