Bao năm, anh vẫn giữ em theo cách riêng của mình. Phải chăng anh quá ích kỉ, sao ngày đó không buông tay, sao không rõ ràng, sao không dứt khoát. Sao cứ vừa xa vừa gần, để rồi bây giờ, nỗi đau như dài mãi.
Buông tay để em hạnh phúc
Có những câu hỏi mãi mãi anh vẫn chưa dành cho em câu trả lời trọn vẹn. Em mãi đợi chờ, muốn lắng nghe, nhưng điều đó có chăng là cần thiết. Cuộc sống dài và rộng, lòng người quá đỗi mênh mang. Ta cứ mãi lang thang trong những vùng cảm xúc. Sao không một lần cảm nhận sự chân thật bằng chính trái tim của mình. Hãy tin dù đó chỉ là trực giác.Ta đã từng như vậy đúng không em?
"Anh ngồi đây những chiều, người hỡi anh nhớ em nhiều. Muốn quay về bên em để thấy em vui mỗi ngày nhưng sao giờ đây?"
Bao năm anh vẫn là nơi để em tìm về sau tháng ngày rong ruổi. Anh luôn để em tự do với những vùng trời của tuổi trẻ của khát vọng và trải nghiệm. Nhưng anh biết sau những phút giây ấy, em lại nhớ về anh. Em lại về bên anh, ngồi trong những chiều gió ngược. Những câu chuyện tản mạn chẳng đầu chẳng cuối, chẳng có chủ đề, nhưng chẳng bao giờ đủ thời gian để nói hết.
Nỗi nhớ dường như có sức mạnh vô hình, vội vàng gặp trong chiều cuối ngày, trong những trưa đầy nắng, chỉ để nhìn thấy nhau vẫn ổn, chỉ kịp dặn nhau vài câu. Em như cơn gió nhỏ vội ùa về, rồi vội vã đi.
>>>>>>
Khi mình quên mất cách yêu nhau...
Ngay trước hiên nhà là khoảng trời ngập tràn mây trắng. Thân thuộc với em đến kì lạ.Hàng cây trước nhà đi cùng em theo năm tháng. Em nhớ đúng không? Bây giờ vẫn thế vẫn là vùng trời rộng, đủ để anh trôi trong những miền cảm xúc. Chỉ có điều! Đơn độc!
"Anh biết em bây giờ ngoài tầm tay với. Anh biết em đang cần một hạnh phúc mới. Nhớ nhung ngày xưa chắc không còn nữa. Với em giờ đây anh quá dư thừa. Anh biết không thể nào làm em suy nghĩ như xưa. Đường em về ai đón đưa, hay mặc anh nhớ".
Anh quyết định rời xa em. Anh sẽ buông tay. Sen đầu mùa chưa nở rộ. Gió từ cánh đồng tràn về nhiều nhưng không thể xua đi cảm giác ngột ngạt. Anh nói thật mà em lại cười. Vì em không tin nhưng mà tất cả lại là sự thật.
Những ngày không em thời gian trôi qua trước mặt. Anh để mình chìm vào công việc,không cho mình dừng lại, không một phút giây rãnh rỗi.Có chăng những lần ngược gió trên đường, mắt cay nồng vì nhớ, tim lại khẽ nhói đau. Anh cứ bước đi dù chẳng biết mình đang đi về phía nào.
"Tình yêu đó đã có lỗi gì sao người lại nỡ cố chấp quên đi. Người yêu hỡi anh yêu em muôn đời dấu cho ngày sau ta chẳng có nhau. Và lời anh nói yêu em mỗi ngày, giờ ngày không em anh gởi đến ai. Chỉ biết ngày mai lệ anh rớt theo đêm dài".
Anh còn biết rất rõ em yêu anh nhiều đến mức nào. Còn nhiều hơn em yêu chính bản thân mình. Nhưng em biết không điều đó làm anh day dứt, anh không xứng đáng với một tình cảm lớn như vậy! Nhiều lần anh nghĩ rằng em còn cả con đường thênh thang trước mắt, em sẽ còn có bao cơ hội. Anh có xứng đáng với những gì em dành cho anh không? Rồi anh lại đắn đo, rồi lại lừa dối chính mình.
Và điều anh lo sợ nhất là một ngày nào đó, em chợt nhận ra anh không là giấc mơ mà em từng vun đắp. Mọi thứ sẽ chấm hết! Thôi thì thà để ta vẫn giữ trong nhau hình ảnh ngày nào. Ngày ta vẫn là ta trong veo và ấm áp.
Xin lỗi em!
Bài viết cùng chủ đề :
- Chuyến tàu đêm
Nguồn : blogradio.vn